21/10/11

Từ đạp mặt đến giật nón: càng lên án, án càng lên


Tôi liên tưởng đến ngay đến cảnh phim tài liệu về thế giới động vật do các nhà mạo hình chiếu lại cả đàn sói đang xâu xé một con mồi nhỏ bé yếu đuối. Chỉ vì trên cái nón có sáu chữ HS-TS-VN vang vọng âm hưởng của Mẹ Việt:“con ơi hãy giữ lấy quê hương”. Mười hai hay mười bốn bàn tay ấy nhất định phải là không của giặc thì cũng đang do giặc nắm lấy và điều khiển. 

*

“Sự cố” vị Đại úy Công an Nhân dân tên Minh đạp vào mặt anh thanh niên nhân dân Nguyễn Chí Đức vì cái tội-cộng-hoà-xã-hội-chủ-nghĩa-việt-nam yêu nước bị đồng bào và dư luận thế giới lên án kịch liệt trước đây ba tháng chưa được xử án, thì nay lại xảy ra “vụ việc” sáu, bảy cậu mang Băng Đỏ cướp giật nón của chị Bùi Bích Hằng rồi dắt vào nhà tù Hỏa Lò cũng vì mấy chữ HS-TS-VN. Vụ vi phạm luật pháp mà thủ phạm vẫn là những nhân viên công lực lần này có bề nghiêm trọng hơn. 

Trước khi so sánh để kết luận rằng vụ sau nghiêm trọng hơn vụ trước, ta hãy đọc qua một đoạn trích từ bài “Cướp Cạn Giữa Ban Ngày” của tác giả Nguyễn Tường Thụy dưới đây: 

“…Đến ngang tòa báo Hà Nội Mới, có tiếng nói bằng loa từ xe cảnh sát phát ra: “Yêu cầu mọi người bỏ những chiếc nón có viết chữ trên đầu đi”. Chừng vài phút sau, một nhóm thanh niên đeo băng đỏ (có người cho là cảnh sát cơ động mặc thường phục) xông vào cướp nón. Nhóm chúng tôi có 2 cái nón mới với 1 cái cũ được Minh Hằng viết lên chữ HS-TS-VN và mép phía dưới viết chữ “Đả đảo TQ”. Ngoài ra có 2 chiếc mũ lá không viết vẽ gì. 
Bọn cướp xông vào rất nhanh. Số cướp nón Minh Hằng chừng 6-7 tên. Chúng vừa giằng, vừa bóp nát nón. Khi tôi phát hiện ra bị cướp thì thấy chúng đang cố giằng chiếc nón của Minh Hằng mặc dù đã bẹp dúm, còn Minh Hằng ngồi thụp xuống ra sức giành lại. Có lẽ chúng muốn giật lấy để phi tang. Nghĩ thế, tôi xông vào cùng Minh Hằng ôm chặt lấy cái nón rồi tách cô ra khỏi đám cướp. Hai chiếc nón kia tôi không nhớ ai đội cũng đã bị cướp từ lúc nào. 

Minh Hằng giơ cổ tay trái ra kêu: “Cả chiếc lắc của tôi đeo ở tay nó cũng cướp mất rồi”. Tôi chưa kịp hỏi lắc vàng hay bạc thì một tên xông vào giật chiếc mũ lá tôi đang đội cho khỏi nắng mặc dù trên mũ không viết chữ gì. Tôi giằng lại được và đuổi theo túm được tay trái nó. Nó giật ra chạy xuống đường. Tôi lao xuống đường đuổi theo nhưng nó đã trốn lẫn vào giữa đám đeo băng đỏ. Chiếc mũ lá của Từ Anh Tú dù không viết gì cũng đã bị cướp giằng không được nên chúng bóp nát….”

Quay lại vụ "đạp mặt" trước đây: bốn anh CA khiêng anh Nguyễn Chí Đức lại xe buýt lúc đó chắc là với mục đích đưa anh ta lên xe, chứ không phải để đại úy Minh đạp mặt, tức, theo thiển ý, chuyện đạp mặt xảy ra có lẽ do lòng yêu “bên kia biên giới là nhà” của vị sĩ quan công an nhân dân China quá "bức xúc" trước tình trạng biểu tình chống xâm lược ở đây làm ảnh hưởng xấu đến “quê nhà”, nên không cầm... chân được, khiến chú Nhanh đã nhanh nhẩu họp báo “em chả em chả”. 

“Em chả, em chả” chủ trương đạp mặt dân biểu tình thì tạm nghe được; chứ thuộc cấp “em chả, em chả” đạp mặt thì bằng chứng qua hình ảnh ghi rõ ràng từ nhiều phía, chú Nhanh chạy tội có nhanh lắm cũng không nhanh bằng sự thật; chú đã bỏ cuộc đua, dừng lại thở hổn hển và cố lấy hơi vớt vát:"biểu tình là yêu nước"

Khi bị khiêng như con lợn và bị đạp vào mặt, anh thanh niên yêu nước Nguyễn chí Đức không mang biểu hiệu gì về Đất nước Tổ quốc trên người; những tiếng “Hoàng Sa-Trường sa- Việt Nam” hay “Đả đảo Trung Quốc xâm lược” anh hô trước đó đã bị “gió cuốn đi”, và đạp lên mặt anh, chỉ do duy nhất một người. 

Cái nón lá dĩ nhiên phải “thua xa” cái mặt con người. Nhưng trường hợp cái nón lá của chị Bùi Bích Hằng bị cướp giật rồi đạp cho nhàu nát tả tơi, có khi làm lòng Mẹ Việt muối xát, và linh hồn Mẹ tức tưởi hơn nhiều. 

Không phải là một, nhưng tới 6 hay 7 người tức 12 hay 14 bàn tay thanh niên vạm vở mang băng đỏ nhào tới bu quanh lấy cái nón đang ở trên đầu một người phụ nữ, và chuyện gì đã điễn ra sau đó như ta đã biết qua lời chứng nhân trích dẫn trên đây. Qua video clip, khi thấy chị Bích Hằng dẫy dụa ngồi chụp xuống để giữ cái nón tôi liên tưởng đến ngay đến cảnh phim tài liệu về thế giới động vật do các nhà mạo hiểm chiếu lại cả đàn sói đang xâu xé một con mồi nhỏ bé yếu đuối. Chỉ vì trên cái nón có sáu chữ HS-TS-VN vang vọng âm hưởng của Mẹ Việt: “con ơi hãy giữ lấy quê hương”. Mười hai hay mười bốn bàn tay ấy nhất định phải là không của giặc thì cũng đang do giặc nắm lấy và điều khiển. 

Và người ta lại lên án tội phạm, nhưng càng lên án, án càng lên. Lên chồng chất, như những mạng người vô tội vào tay công an bấy lâu nay. Vì tội phạm không ai khác hơn là kẻ cầm cân luật pháp. Nếu không triệt được nguồn cội của án, thì dân Việt chỉ biết ngồi đó mà lên án hoài ngàn năm.



0 Lời Bình:

Đăng nhận xét

Facebook Twitter Stumbleupon More