27/4/12

Một áo quan đóng vội, một chuyến cuối phiêu du



Người Buôn Gió
-
“Mình đi đến đâu cũng không thấy đó là buồn, là đau đớn cả. Mình cũng không bao giờ để cho những đứa nào hả hê khi thấy mình bị sao. Đây chỉ là chia sẻ cho lỡ có gì các bạn mình khỏi bất ngờ thôi, không phải là lời than thở nào hết.”
Dạo này hai bố con ở nhà tối toàn nghe bài Bắc Đẩu của Trần Thiên Thanh do Nguyễn Hồng Nhung và Lâm Nhật Tiến hát.
Tí Hớn nói
- Bài này chắc của Trần Thiện Thanh.
Hỏi sao con biết, Tí Hớn bảo con nghe kiểu nhạc con đoán thế.
Hôm qua vợ mình bỗng hỏi
- Có sợ nó bắt không ?
Mình trả lời.
- Mình phải làm trọn lương tâm mình, để sau không phải day dứt.
Vợ mình gật đầu cười.
Hôm nay mình nhận giấy triệu tập, mình biết là sẽ có từ hai hôm nay. Điều đó không có gì bất ngờ cả.

Ngày mai mình đi lên đó,có thể lâu lắm mới về. Ai mà biết được số phận con người dưới triều nhà Sản
Mình chỉ nhờ những ai yêu quý mình một điều, đó là đón Tí Hớn vào các buổi chiều nó đi học, và chơi với nó sáng thứ bảy. Và những ngày hè nó nghỉ học.
Những bạn nào không có điều kiện giúp, xin hãy cùng bố con mình nghe bài Bắc Đẩu để chia sẻ với mình và Tí Hớn nhé.
Không bao giờ mình làm gì để những người yêu quý mình phải xấu hổ, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa.
Mình đi đến đâu cũng không thấy đó là buồn, là đau đớn cả. Mình cũng không bao giờ để cho những đứa nào hả hê khi thấy mình bị sao. Đây chỉ là chia sẻ cho lỡ có gì các bạn mình khỏi bất ngờ thôi, không phải là lời than thở nào hết.
Nếu đã than thì đừng có làm rồi.
Mình chỉ đi để lấy tư liệu cho cuốn tiểu thuyết sau này thôi. Mọi người hãy nghĩ thế nhé.
Ông nội mình ở Hưng Yên, lên Hà Nội tử nhỏ. Lấy bà nội và sinh bố mình ở Hà Nội. Mình và cả Tí Hớn nữa đều khai nguyên quán Hưng Yên. Không như nhiều người khác khai là Hà Nội. Mình cám ơn anh Đỗ Trung Quân với câu Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người. Chắc cụ, ông, và bố mình đang nằm trong lòng đất Hưng Yên dù có buồn, nhưng không bao giờ trách việc mình đã làm…vì quê hương.
Người bỗng trở thành vì sao bắc đẩu, lẻ loi tinh cầu đêm đen không dấu.
Một tối chớm hẹn, đạn pháo chuyến mưa, cây cầu ga nhỏ, anh qua anh qua.
Vì sao bắc đẩu trôi dạt đêm mưa.
Người xa cách người nước mắt tiễn đưa
.Đã thấy xót xa một lần anh đi, đã thấy xót xa từ ngày hôm qua
Đây thinh không thiên thần lên tiếng hát, chiêu hồn người từ hỏa ngục dương thế.Kia vòng trời ngọc bích đã thênh thang, ôi lời mời gọi anh bước chân sang.
Xin muôn năm như vì sao sáng đó, hỡi người đệnh mệnh là vì sao lẻ, dậy đi bắc, dậy đi bắc đẩu, bừng mắt dậy soi sáng thiên thu.Người tên bắc đẩu, chết trận hôm nao, một áo quan đóng vội, một chuyến cuối phiêu du.Có thấy dấu chiến xa, của người của hôm qua,có thấy chiếc mũ đen của người lạc trong đêm.Vì sao bắc đẩu trôi dạt đêm mưa.Người xa cách người nước mắt tiễn đưa.Đã thấy xót xa một lần anh đi, đã thấy xót xa từ ngày hôm qua
Đây thinh không thiên thần lên tiếng hát, chiêu hồn người từ hỏa ngục dương thế.Kia vòng trời ngọc bích đã thinh thang, ôi lời mời gọi anh bước chân sang.Xin muôn năm như vì sao sáng đó, hỡi người đệnh mệnh là vì sao lẻ,
Dậy đi bắc, dậy đi bắc đẩu, bừng mắt dậy soi sáng thiên thu.Người tên bắc đẩu, chết trận La Vang, liệm xác 3 lần, ngọc bích cũng tan, chỉ còn vì sao thôi, chỉ còn vì sao thôi, cuộc đời vài mươi năm, người vội về xa xăm.
Theo: Blog NBG

0 Lời Bình:

Đăng nhận xét

Facebook Twitter Stumbleupon More