Trả lời phỏng vấn Đài Á Châu Tự Do, bà Nguyễn Thị Thương - vợ ông Đoàn Văn Vươn, kể lại diễn tiến sự việc dẫn đến vụ nổ súng ở Tiên Lãng, Hải Phòng hôm 5 tháng 1, cũng như tình cảnh gia đình bà hiện nay.
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ không ạ. Chúng em bây giờ không được thăm anh ấy ạ.
Mặc Lâm : Cả gia đình bây giờ bị bắt tổng cộng bao nhiêu người trong vụ này vậy chị ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ thưa anh, mới đầu là 7 người ạ. Còn có hai chị em của em và một cháu nữa. Nhưng mà hai chị em của em và cháu được tại ngoại cách đây 4 ngày ạ.
Mặc Lâm : Dạ. Như vậy thì bây giờ còn 4 người, phải không ạ?
Bà Nguyễn Thị Thương : Vâng ạ.
Mặc Lâm : Bốn người gồm những ai, chị có thể cho biết được không, thưa chị ?
Bà Nguyễn Thị Thương : Bốn người là anh trưởng của em - anh trai chồng trưởng của em, chồng em và một em trai chồng, và một đứa cháu ngoại nữa ạ tức cháu con chị gái lớn của em cũng gần bốn mươi ạ.
Mặc Lâm : Vâng. Thưa chị, chị có thể cho biết khi vụ nổ súng xảy ra chống chính quyền thì anh Vươn ở đâu ạ?
Bà Nguyễn Thị Thương : Lúc ấy anh em đang đi cầm hồ sơ lên Viện Kiểm Sát của huyện Tiên Lãng ạ.
Mặc Lâm : Tất nhiên là anh Vươn không có mặt tại hiện trường - nơi xảy ra vụ đó. Nhưng mà bên chính quyền lấy lý do gì để bắt anh Vươn khi mà anh không có mặt tại hiện trường như vậy ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Bây giờ tất cả chỉ có mỗi chú Quý là có mặt ở hiện trường, còn tất cả những người còn lại – 3 người còn lại thì đều không có mặt ở hiện trường. Anh trưởng nhà em với lại đứa cháu đứng ở trên đê và chúng em cũng đứng ở trên đê, còn anh Vươn em thì đang vẫy đò đi ạ.
Mặc Lâm : Thưa chị, chính quyền họ đã san bằng nhà của anh Vươn và của gia đình đấy, và họ đã san bằng trên phần đất không phải bị cưỡng chế, thì gia đình có dự định khởi kiện để đòi lại nhà đó hay không?
Bà Nguyễn Thị Thương: Gia đình em đã gửi đơn tố cáo lên Văn Phòng Chính Phủ ạ.
Mặc Lâm : Chị cũng không có mặt ở tại hiện trường đó mà họ vẫn bắt chị thì bây giờ họ thả chị ra với tính cách như là tạm thả mà thôi chứ chưa chắc đã được trả tự do hoàn toàn. Vậy khi ra tòa chắc chắn họ sẽ kêu chị ra như là một can phạm phải không ạ ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Em vẫn bị khởi tố ạ.
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ thưa anh, tối hôm trước em tá túc ở trong nhà anh trai của em, thì đến 7 giờ em lên đê và bị bắt. Em bảo là em không biết gì, nhưng mà họ đánh, họ tra tấn, họ ép cung, họ bảo là “Chồng mày làm thì mày phải biết. Chồng mày làm mà mày không biết thì mày làm cái gì trong cái nhà đấy?” Họ đánh bọn em rất là đau. Đến khi bọn em khai là “Chúng tôi biết nhưng mà chúng tôi không làm” thì họ quy chúng em cái tội là “tổ chức để chống lại người thi hành công vụ”. Họ nói như thế ạ. Họ khép chúng em vào cái tội như vậy.
Mặc Lâm : Thưa chị, khi mà chị bị bắt thì chúng tôi nghe người dân họ nói là chị cũng bị mấy người công an, mấy người trong xã họ giải đi và con cái chị cũng bị đánh nữa. Sự thật nó như thế nào, thưa chị ?
Bà Nguyễn Thị Thương : Dạ vâng ạ. Họ đánh rất là đau. Họ dùng những gậy sắt họ đánh vào chân, vào đầu, vào bụng. Họ thúc vào bụng. Em kêu là đang có bầu thế nhưng mà họ vẫn cứ đánh.
Mặc Lâm : Dạ. Có nghĩa là họ đánh ngay ở ngoài đường, phải không ạ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Vâng ạ. Họ đánh ở ngoài đường, trước tất cả mọi người chứng kiến đấy ạ.
Mặc Lâm : Và khi họ thả chị ra đó thì chị có vết thương nào trên người và có sự chứng nhận nào của bác sĩ hay của nhà thương hay không?
Bà Nguyễn Thị Thương :Em về cũng còn rất đau vì gậy sắt họ thúc vào bụng, họ đánh vào chân rất là đau, nhưng mà em về thì sau mấy ngày trong đấy thì đầu óc bị mụ mị hết rồi, bởi vì em nghĩ thứ nhất là nghĩ đến gia đình, thứ hai là nghĩ đến con cái. Và khi về thì em cũng còn mệt đến mấy ngày không đi khám sức khỏe được gì cả, nhưng mà tất cả các phóng viên nhà báo đều có chụp lại các vết tích trên người em. Em thì chỉ dùng thuốc thôi, thuốc uống và thuốc bóp thôi chứ em không đi bệnh viện ạ. Mọi người cứ bảo em là đi khám nhưng mà em không còn đầu óc đâu mà đi khám nữa. Bây giờ chịu cái nỗi đau thể xác này không bằng cái nỗi đau trong lòng cho nên em không đi khám bệnh ạ.
Mặc Lâm : Chị có thể cho biết số đất mà gia đình đã khai phá tổng cộng là bao nhiêu mẫu hay không, thưa chị?
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ, nhà em tổng cộng là 40,3 hecta ạ.
Mặc Lâm : 40,3 hecta đó do nhà nước cho thuê lại để mình nuôi trồng thủy sản hay sao ạ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ, thưa anh, không phải ạ. Nhà em đắp từ biển khi mà biển mênh mông đấy thì nhà em đã tự đắp lên thành một cái đầm như bây giờ, chứ không ai đắp như nhà em, và nhà em cũng không thuê của ai cả. Và nhà nước đã giao đất cho nhà em từ năm 1993 ạ.
Mặc Lâm : Và từ 1993 tới nay thì gia đình có thu hoạch được gì chưa, có đủ công do mình bỏ ra để mà đầu tư hay chưa vậy chị?
Bà Nguyễn Thị Thương: Cái đầm nhà em thì thưa anh là gia đình em rất là vất vả vì cái đầm ấy, thứ nhất là tiền vốn đầu tư, thứ hai là còn phải đi vay mượn rất là nhiều bởi vì làm cái đầm đấy mất rất là nhiều tiền của, bởi vì nó ở đầu sóng ngọn gió, có thể nói là sáng đắp lên thì chiều không nhìn thấy bờ đất đâu nữa vì nước nó cuốn trôi đi hết. Và bao nhiêu đất đá nhiều thứ nhà em đổ vào, từ bê-tông rồi là đất đá nhà em đổ xuống rất là nhiều. Nhà em đầu tư mất trên chục tỷ cơ.
Nhà em bắt đầu làm từ 1993 thì đến năm 1999 nhà em mới hoàn thành, hoàn thành cái con đê bao quanh cái khu đầm đấy, và lúc đấy nhà em đã trồng 20 hecta rừng bên ngoài nữa, thì 4 năm sau cây rừng lớn lên nó chắn được sóng thì bắt đầu nhà em mới đắp được con đê ngoài đấy. Và từ năm 2000 thì nhà em làm đến nay, đến bây giờ thì nhà em làm và trả nợ đến năm 2007 thì nhà em đã trả được 2/3 số nợ, thì đến năm 2007 huyện có quyết định dừng đầu tư, thì thưa với anh là từ những năm đấy khi mà bắt đầu có lợi nhuận, bắt đầu thu được từ cái mảnh đầm đấy thì huyện lại có quyết định dừng đầu tư, huyện bảo là hết hạn, huyện sẽ lấy trắng, bắt là phải dừng đầu tư.
Nếu như mà đầm nuôi trồng thủy sản của nhà em mà nhà nước cứ đe dọa là sẽ lấy ra và rồi lại còn bắt dừng đầu tư nữa, thì từ cái năm 2007 đấy song song với việc nhà em đi thưa kiện Ủy Ban Nhân Dân huyện thì nhà em đầu tư với cái mức cầm chừng thôi, cầm chừng cho qua cuộc sống, không dám đầu tư, không dám bỏ tiền ra đầu tư các loại con giống hay là cây cối các thứ. Bởi vì nhà em nghĩ là nếu như mà bây giờ đầu tư mạnh vào mà nhà nước lấy ra thì mình sẽ mất trắng và rồi mình sẽ mất thêm nhiều nữa. Và không phải riêng nhà em mà còn rất nhiều hộ gia đình khác đều trong hoàn cảnh như thế.
Nếu như mà từ năm 2007 cứ để nhà em phát triển bình thường đến bây giờ thì có thể đến bây giờ nhà em đã xóa được nợ và đã có lợi nhuận dư ra. Hiện tại đến bây giờ nhà em vẫn còn nợ hơn 3 tỷ nữa, và đã nhận được cái quyết định cưỡng chế của UBND huyện vào thời điểm này thì em nghĩ rất là đau đớn, bởi vì nhà em đã có công làm nên như thế mà huyện đương nhiên lấy trắng ra để cho người khác thuê.
Nhà em đã nói là “Tôi chấp nhận bỏ đất ra với điều kiện là phải phục vụ cho an ninh quốc phòng, cho những công trình phúc lợi của nhà nước, chứ tôi không chấp nhận lấy đầm ra để giao cho các hộ khác”. Nhà em có nói như thế mà họ không cần biết, họ cứ đè ra họ lấy, và họ giao quyết định cưỡng chế, và vụ việc đã xảy ra vào ngày mùng 5 như anh đã biết ạ.
Bà Nguyễn Thị Thương: Em thấy dư luận này rất là bất công đối với gia đình nhà em. Đấy chỉ là một số nhỏ thôi, còn như các nhà báo đã nói với em một câu như thế này là bất kể một chuyện gì xảy ra nó cũng có hai luồng ý kiến, thế nhưng mà duy nhất có một chuyện của gia đình nhà mình thì chỉ có một luồng ý kiến thôi là tất cả đều đồng tình ủng hộ gia đình nhà em, chứ không như một số các phần tử ấy họ chỉ là những phần tử xấu, các nhà báo họ nói như thế.
Các phần tử đấy họ phục vụ cho mục đích của chính quyền, họ đứng lên họ nói như vậy. Thế là nhà em cũng vững tâm về vấn đề đấy, bởi vì câu chuyện nhà em thì em thấy là được rất nhiều người ủng hộ, rất nhiều người dân không phải chỉ trong nước mà trên toàn thế giới, từ những người Công Giáo, những người bên lương, người ta gọi về người ta chia sẻ và người ta nói là “Chúng tôi ủng hộ hết mình. Chúng tôi sẽ đứng về phía gia đình. Chúng tôi sẽ ủng hộ từ tinh thần đến vật chất” làm chúng em rất là cảm động.
Mặc Lâm : Trong hoàn cảnh trước Tết mà gia đình trong một lúc bị đập phá không còn một đồng trong túi thì hoàn cảnh gia đình chị bây giờ sắp tết nhất thì ra sao? Trong dòng họ bà con hàng xóm người ta có giúp được gì cho chị không?
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ thưa anh là gia đình em phải sa vào hoàn cảnh như thế này thì cũng được rất nhiều người ủng hộ, từ anh em bạn bè đến gia đình họ hàng mọi người giúp đỡ rất là nhiệt tình, từ cái quần cái áo, rồi là bánh kẹo đến tiền nong thì mọi người vẫn quyên góp ủng hộ ạ. Rất là nhiều! Họ đem tới và em không nghĩ là nhà mình lại được sự giúp đỡ như thế này.
Mặc Lâm : Một lẫn nữa xin cảm ơn chị.
Căn nhà anh Vươn bị san bằng sau khi bị cưỡng chế |
Còn 4 người bị bắt
Mặc Lâm : Chị có thể cho biết tình hình của anh Vươn bây giờ ra sao? Chị có được thăm ảnh hay không ạ?Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ không ạ. Chúng em bây giờ không được thăm anh ấy ạ.
Mặc Lâm : Cả gia đình bây giờ bị bắt tổng cộng bao nhiêu người trong vụ này vậy chị ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ thưa anh, mới đầu là 7 người ạ. Còn có hai chị em của em và một cháu nữa. Nhưng mà hai chị em của em và cháu được tại ngoại cách đây 4 ngày ạ.
Mặc Lâm : Dạ. Như vậy thì bây giờ còn 4 người, phải không ạ?
Bà Nguyễn Thị Thương : Vâng ạ.
Mặc Lâm : Bốn người gồm những ai, chị có thể cho biết được không, thưa chị ?
Bà Nguyễn Thị Thương : Bốn người là anh trưởng của em - anh trai chồng trưởng của em, chồng em và một em trai chồng, và một đứa cháu ngoại nữa ạ tức cháu con chị gái lớn của em cũng gần bốn mươi ạ.
Mặc Lâm : Vâng. Thưa chị, chị có thể cho biết khi vụ nổ súng xảy ra chống chính quyền thì anh Vươn ở đâu ạ?
Bà Nguyễn Thị Thương : Lúc ấy anh em đang đi cầm hồ sơ lên Viện Kiểm Sát của huyện Tiên Lãng ạ.
Mặc Lâm : Tất nhiên là anh Vươn không có mặt tại hiện trường - nơi xảy ra vụ đó. Nhưng mà bên chính quyền lấy lý do gì để bắt anh Vươn khi mà anh không có mặt tại hiện trường như vậy ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Bây giờ tất cả chỉ có mỗi chú Quý là có mặt ở hiện trường, còn tất cả những người còn lại – 3 người còn lại thì đều không có mặt ở hiện trường. Anh trưởng nhà em với lại đứa cháu đứng ở trên đê và chúng em cũng đứng ở trên đê, còn anh Vươn em thì đang vẫy đò đi ạ.
Mặc Lâm : Thưa chị, chính quyền họ đã san bằng nhà của anh Vươn và của gia đình đấy, và họ đã san bằng trên phần đất không phải bị cưỡng chế, thì gia đình có dự định khởi kiện để đòi lại nhà đó hay không?
Bà Nguyễn Thị Thương: Gia đình em đã gửi đơn tố cáo lên Văn Phòng Chính Phủ ạ.
Mặc Lâm : Chị cũng không có mặt ở tại hiện trường đó mà họ vẫn bắt chị thì bây giờ họ thả chị ra với tính cách như là tạm thả mà thôi chứ chưa chắc đã được trả tự do hoàn toàn. Vậy khi ra tòa chắc chắn họ sẽ kêu chị ra như là một can phạm phải không ạ ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Em vẫn bị khởi tố ạ.
Bị công an đánh đập
Mặc Lâm : Chị có thể cho biết là chị đã làm gì để bị khởi tố không ?Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ thưa anh, tối hôm trước em tá túc ở trong nhà anh trai của em, thì đến 7 giờ em lên đê và bị bắt. Em bảo là em không biết gì, nhưng mà họ đánh, họ tra tấn, họ ép cung, họ bảo là “Chồng mày làm thì mày phải biết. Chồng mày làm mà mày không biết thì mày làm cái gì trong cái nhà đấy?” Họ đánh bọn em rất là đau. Đến khi bọn em khai là “Chúng tôi biết nhưng mà chúng tôi không làm” thì họ quy chúng em cái tội là “tổ chức để chống lại người thi hành công vụ”. Họ nói như thế ạ. Họ khép chúng em vào cái tội như vậy.
Mặc Lâm : Thưa chị, khi mà chị bị bắt thì chúng tôi nghe người dân họ nói là chị cũng bị mấy người công an, mấy người trong xã họ giải đi và con cái chị cũng bị đánh nữa. Sự thật nó như thế nào, thưa chị ?
Bà Nguyễn Thị Thương : Dạ vâng ạ. Họ đánh rất là đau. Họ dùng những gậy sắt họ đánh vào chân, vào đầu, vào bụng. Họ thúc vào bụng. Em kêu là đang có bầu thế nhưng mà họ vẫn cứ đánh.
Mặc Lâm : Dạ. Có nghĩa là họ đánh ngay ở ngoài đường, phải không ạ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Vâng ạ. Họ đánh ở ngoài đường, trước tất cả mọi người chứng kiến đấy ạ.
Mặc Lâm : Và khi họ thả chị ra đó thì chị có vết thương nào trên người và có sự chứng nhận nào của bác sĩ hay của nhà thương hay không?
Bà Nguyễn Thị Thương :Em về cũng còn rất đau vì gậy sắt họ thúc vào bụng, họ đánh vào chân rất là đau, nhưng mà em về thì sau mấy ngày trong đấy thì đầu óc bị mụ mị hết rồi, bởi vì em nghĩ thứ nhất là nghĩ đến gia đình, thứ hai là nghĩ đến con cái. Và khi về thì em cũng còn mệt đến mấy ngày không đi khám sức khỏe được gì cả, nhưng mà tất cả các phóng viên nhà báo đều có chụp lại các vết tích trên người em. Em thì chỉ dùng thuốc thôi, thuốc uống và thuốc bóp thôi chứ em không đi bệnh viện ạ. Mọi người cứ bảo em là đi khám nhưng mà em không còn đầu óc đâu mà đi khám nữa. Bây giờ chịu cái nỗi đau thể xác này không bằng cái nỗi đau trong lòng cho nên em không đi khám bệnh ạ.
Mặc Lâm : Chị có thể cho biết số đất mà gia đình đã khai phá tổng cộng là bao nhiêu mẫu hay không, thưa chị?
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ, nhà em tổng cộng là 40,3 hecta ạ.
Mặc Lâm : 40,3 hecta đó do nhà nước cho thuê lại để mình nuôi trồng thủy sản hay sao ạ?
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ, thưa anh, không phải ạ. Nhà em đắp từ biển khi mà biển mênh mông đấy thì nhà em đã tự đắp lên thành một cái đầm như bây giờ, chứ không ai đắp như nhà em, và nhà em cũng không thuê của ai cả. Và nhà nước đã giao đất cho nhà em từ năm 1993 ạ.
Mặc Lâm : Và từ 1993 tới nay thì gia đình có thu hoạch được gì chưa, có đủ công do mình bỏ ra để mà đầu tư hay chưa vậy chị?
Bà Nguyễn Thị Thương: Cái đầm nhà em thì thưa anh là gia đình em rất là vất vả vì cái đầm ấy, thứ nhất là tiền vốn đầu tư, thứ hai là còn phải đi vay mượn rất là nhiều bởi vì làm cái đầm đấy mất rất là nhiều tiền của, bởi vì nó ở đầu sóng ngọn gió, có thể nói là sáng đắp lên thì chiều không nhìn thấy bờ đất đâu nữa vì nước nó cuốn trôi đi hết. Và bao nhiêu đất đá nhiều thứ nhà em đổ vào, từ bê-tông rồi là đất đá nhà em đổ xuống rất là nhiều. Nhà em đầu tư mất trên chục tỷ cơ.
Nhà em bắt đầu làm từ 1993 thì đến năm 1999 nhà em mới hoàn thành, hoàn thành cái con đê bao quanh cái khu đầm đấy, và lúc đấy nhà em đã trồng 20 hecta rừng bên ngoài nữa, thì 4 năm sau cây rừng lớn lên nó chắn được sóng thì bắt đầu nhà em mới đắp được con đê ngoài đấy. Và từ năm 2000 thì nhà em làm đến nay, đến bây giờ thì nhà em làm và trả nợ đến năm 2007 thì nhà em đã trả được 2/3 số nợ, thì đến năm 2007 huyện có quyết định dừng đầu tư, thì thưa với anh là từ những năm đấy khi mà bắt đầu có lợi nhuận, bắt đầu thu được từ cái mảnh đầm đấy thì huyện lại có quyết định dừng đầu tư, huyện bảo là hết hạn, huyện sẽ lấy trắng, bắt là phải dừng đầu tư.
Nếu như mà đầm nuôi trồng thủy sản của nhà em mà nhà nước cứ đe dọa là sẽ lấy ra và rồi lại còn bắt dừng đầu tư nữa, thì từ cái năm 2007 đấy song song với việc nhà em đi thưa kiện Ủy Ban Nhân Dân huyện thì nhà em đầu tư với cái mức cầm chừng thôi, cầm chừng cho qua cuộc sống, không dám đầu tư, không dám bỏ tiền ra đầu tư các loại con giống hay là cây cối các thứ. Bởi vì nhà em nghĩ là nếu như mà bây giờ đầu tư mạnh vào mà nhà nước lấy ra thì mình sẽ mất trắng và rồi mình sẽ mất thêm nhiều nữa. Và không phải riêng nhà em mà còn rất nhiều hộ gia đình khác đều trong hoàn cảnh như thế.
Nếu như mà từ năm 2007 cứ để nhà em phát triển bình thường đến bây giờ thì có thể đến bây giờ nhà em đã xóa được nợ và đã có lợi nhuận dư ra. Hiện tại đến bây giờ nhà em vẫn còn nợ hơn 3 tỷ nữa, và đã nhận được cái quyết định cưỡng chế của UBND huyện vào thời điểm này thì em nghĩ rất là đau đớn, bởi vì nhà em đã có công làm nên như thế mà huyện đương nhiên lấy trắng ra để cho người khác thuê.
Nhà em đã nói là “Tôi chấp nhận bỏ đất ra với điều kiện là phải phục vụ cho an ninh quốc phòng, cho những công trình phúc lợi của nhà nước, chứ tôi không chấp nhận lấy đầm ra để giao cho các hộ khác”. Nhà em có nói như thế mà họ không cần biết, họ cứ đè ra họ lấy, và họ giao quyết định cưỡng chế, và vụ việc đã xảy ra vào ngày mùng 5 như anh đã biết ạ.
Dư luận chung
Mặc Lâm : Mới đây khi báo chí xuống Tiên Lãng, xuống làng của chị thì ông Khánh là chánh văn phòng huyện đó, thì ông ta nói là ông Đào Văn Vươn này chẳng có công lao gì hết mà chỉ là người hưởng lợi thôi. Và đài Hải Phòng cũng nói là người dân đồng tình với việc cưỡng chế này. Riêng gia đình chị thì chị thấy dư luận này có bất công đối với gia đình chị hay không ạ?Bà Nguyễn Thị Thương: Em thấy dư luận này rất là bất công đối với gia đình nhà em. Đấy chỉ là một số nhỏ thôi, còn như các nhà báo đã nói với em một câu như thế này là bất kể một chuyện gì xảy ra nó cũng có hai luồng ý kiến, thế nhưng mà duy nhất có một chuyện của gia đình nhà mình thì chỉ có một luồng ý kiến thôi là tất cả đều đồng tình ủng hộ gia đình nhà em, chứ không như một số các phần tử ấy họ chỉ là những phần tử xấu, các nhà báo họ nói như thế.
Các phần tử đấy họ phục vụ cho mục đích của chính quyền, họ đứng lên họ nói như vậy. Thế là nhà em cũng vững tâm về vấn đề đấy, bởi vì câu chuyện nhà em thì em thấy là được rất nhiều người ủng hộ, rất nhiều người dân không phải chỉ trong nước mà trên toàn thế giới, từ những người Công Giáo, những người bên lương, người ta gọi về người ta chia sẻ và người ta nói là “Chúng tôi ủng hộ hết mình. Chúng tôi sẽ đứng về phía gia đình. Chúng tôi sẽ ủng hộ từ tinh thần đến vật chất” làm chúng em rất là cảm động.
Mặc Lâm : Trong hoàn cảnh trước Tết mà gia đình trong một lúc bị đập phá không còn một đồng trong túi thì hoàn cảnh gia đình chị bây giờ sắp tết nhất thì ra sao? Trong dòng họ bà con hàng xóm người ta có giúp được gì cho chị không?
Bà Nguyễn Thị Thương: Dạ thưa anh là gia đình em phải sa vào hoàn cảnh như thế này thì cũng được rất nhiều người ủng hộ, từ anh em bạn bè đến gia đình họ hàng mọi người giúp đỡ rất là nhiệt tình, từ cái quần cái áo, rồi là bánh kẹo đến tiền nong thì mọi người vẫn quyên góp ủng hộ ạ. Rất là nhiều! Họ đem tới và em không nghĩ là nhà mình lại được sự giúp đỡ như thế này.
Mặc Lâm : Một lẫn nữa xin cảm ơn chị.
0 Lời Bình:
Đăng nhận xét