22/7/12

Con Cuông: “Trời đất đầy vinh quang Chúa”

Con Cuông: “Trời đất đầy vinh quang Chúa”
“Chúng tôi can đảm nói với quý vị phụ mẫu chi dân là chúng tôi không sợ tà quyền, không sợ quý vị đàn áp bắt bớ, không sợ quý vị chà đạp, nhưng chúng tôi cảm thấy những hành động và việc làm của quý vị với tôn giáo nói chung đang kéo dân tộc Việt trở lại với thời kỳ man di mọi rợ”.
Đó là lời giảng khí khái của cha Chủ tế trong Thánh lễ đồng tế tại nhà thờ giáo xứ Kỳ Anh – Hà Tĩnh sáng ngày 15 tháng 7 năm 2012 cầu nguyện cho giáo điểm Con Cuông, cũng như mọi giáo hạt khác trong Giáo phận Vinh, hưởng ứng lời kêu gọi của Tòa Giám Mục.
Không phải ngẫu nhiên mà một bài giảng đầy dũng khí, vô cùng thuyết phục như vậy được thốt ra, mà đó chính là hoa trái đang “vào mùa” khởi từ hoa trái đầu mùa là vụ Thái Hà – Tòa Khâm sứ; hoa trái của lòng can đảm chứ không phải của tuyệt vọng, của đức tin chứ không phải sự cuồng tín, của yêu thương chứ không phải của hận thù, của tiếng nói sự thật – công lý chứ không phải xảo trá mỵ dân, của những chứng nhân chứ không phải của ban tuyên huấn. Đó là tiếng nói cất lên giữa những ngày tai họa dồn dập lên Hội thánh Công giáo, giữa các lực lượng “lực lượng trấn áp” của Nhà nước Cộng sản, giữa những bất công đày ải dân nghèo trong xã hội. Đó là tiếng nói của một người thay cho mọi người đã vượt qua được căn bịnh nan y làm tê liệt ý chí con người biểu hiện qua sự buồn phiền và tức giận, thù hận và cay đắng, lo âu và sợ hãi. Đó là tiếng nói chung của 20 giáo hạt khác trong Giáo phận Vinh, để “hòa cùng một nhịp đập của hơn 500 ngàn con tim”, để “can đảm nói với quý vị phụ mẫu chi dân là chúng tôi không sợ tà quyền, không sợ quý vị đàn áp bắt bớ, không sợ quý vị chà đạp”.
Giáo hạt Cầu rầm hiệp thông với Con Cuông


Cao quý thay tiếng nói dõng dạc, cất lên từ trái tim quả cảm được bao người, lương cũng như giáo bấy lâu nay khao khát, bây giờ mới thỏa nguyện, chứ không “ấm ớ” nói hay không, nói những gì, nói thế nào, nói ở đâu, vì sợ, sợ hệ lụy từ câu nói đó, để rồi tự ti với chính mình, mặc cảm với mọi người, tâm hồn bất an, tinh thần suy sụp và đành chọn lấy thái độ buông xuôi, trơ lỳ, vô cảm.
Bao năm qua, Nhà nước Cộng sản dùng kế sách sợ hãi để trị dân, để dễ dàng thao túng quyền lực, để người dân hiểu rằng những gía trị tinh thần và vật chất cha ông đổ mồ hôi xương máu để lại, hoặc do họ chí thú làm ăn mà có chỉ là “ơn Đảng, ơn Bác”, khi cần sẽ cưỡng chế thu hồi. Do nỗi sợ hãi ám ảnh đến mức bịnh hoạn, không ngừng đầu độc và hủy hoại đời sống, luôn sống trong hồi hộp, bất an và có nhiều kẻ không chịu được phải ra sức lập công, dù đó là công của thứ “ngưu đầu mã diện” để mong được đặc ân chiếu cố, nhưng dù thế, ẩn chứa bên trong vẫn tồn tại sự sợ hãi, vì chính họ, thật lòng mà nói, cũng chẳng tin vào “ơn Đảng hay ơn Bác” gì cả.
Giáo phận Vinh đã ghi danh vào danh sách những con người học được bài học về cuộc sống “đứng thẳng”, đã vượt qua được nỗi sợ hãi để làm chứng tá của hy vọng trong cảnh tuyệt vọng. Nói thế không phải từ nay, họ không sợ “húc” bất cứ “bức tường chắn” nào, đấy là cái dũng của kẻ thất phu, nhưng họ biết vận dụng kinh nghiệm này trong những biến cố tương tự để thoát ra khỏi tình thế làm họ sợ hãi, kềm chế sợ hãi bằng việc cùng nhau thắp nến cầu nguyện và làm chủ sợ hãi nhờ đoàn kết trong đức tin và hiệp thông qua sự phó thác cho Thiên Chúa quan phòng.
Giáo phận Vinh “can đảm nói với quý vị phụ mẫu chi dân là chúng tôi không sợ tà quyền, không sợ quý vị đàn áp bắt bớ, không sợ quý vị chà đạp”. Lòng can đảm là sức mạnh tinh thần, cộng với tiếng nói của sự thật là cách thức đối phó với nỗi sợ hãi. Khi nhìn thẳng, nói thẳng và dám chất vấn với chính nguyên nhân gây ra sự sợ hãi với lòng can đảm chứ không hèn nhát lẩn tránh, đầu hàng hoàn cảnh, Giáo phận Vinh đã thể hiện được chính mình là “Ánh sáng cho thế gian”, khẳng định được chiều cao của tầm vóc mình, chiều rộng của sự đoàn kết đồng tâm nhất trí của mình và chiều dài oai hùng của lịch sử Giáo phận mình.
Khi nói “Không” với nỗi sợ đàn áp, bắt bớ, chà đạp và ngay cả nỗi sợ chết, chỉ trừ nỗi sợ Đấng có quyền năng ném linh hồn và thân xác vào lửa hỏa ngục đời đời, Giáo phận Vinh bước thêm một bước tiến dài và chắc để đối đầu với bất cứ nỗi sợ hãi nào và chứng minh rằng không có điều gì có thể làm cho người Công giáo phải khiếp sợ nữa, như lời cuối cùng Đức Giêsu nói với các môn đệ trước khi đi vào cuộc thương khó: “Trong thế gian anh em sẽ phải gian nan khốn khó, nhưng can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16, 33). Trải qua bao đau thương trong thời gian qua, nay với lòng can đảm Chúa ban, Giáo phận Vinh đã thật sự thắng thế gian, để trở nên “con đê” vững chắc ngăn cản những đợt sóng đàn áp, hận thù hoàng tiêu diệt đạo Công giáo của bạo quyền và những đợt sóng của sự sợ hãi.
Những người con của Giáo phận Vinh đã dám nói thẳng với Nhà nước Cộng sản thế nào là tà quyền, thế nào là đang bắn vào chính mình, tự hủy hoại mình, nhưng vẫn cảm thông với những “tiếng nói hiếu hòa trong nội bộ chính quyền đang bị chặn họng”, đồng thời cho thấy “Thế lực đen tối đang hoành hành, thao túng chính trường, những người có lương tri trong bộ máy chính quyền đang bị nỗi sợ hãi ám ảnh, không dám đứng về lẽ phải”, không với giọng điệu lên mặt dạy đời, mà với tình yêu từ Thiên Chúa, tình thương của con dân trong cùng một Dân tộc, trước sự an nguy của Quốc gia, “vì “Tình yêu không biết đến sợ hãi trái lại, tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi vì sợ hãi gắn liền với hình phạt và ai sợ hãi thì không đạt tới tình yêu hoàn hảo” (1Ga 4,18). Đó là tình yêu luôn bình thản, dám đón nhận những gì có thể xảy đến cho mình mà lòng không sợ hãi, thù hận, cho thấy khả năng chịu đựng phi thường và dù có ở trên đỉnh Thập giá vẫn hướng thẳng lên trời. Đó là Tình yêu của Đức Giêsu đối với Chúa Cha và là Tình yêu cao cả ôm ấp cả thế gian tội lỗi đáng bị lửa hỏa ngục thiêu đốt đời đời, để cùng với Người, hướng về Chúa Cha. Tình yêu ấy nay được thể hiện ở Giáo phận Vinh. Quả thật không hổ danh: “Trời đất đầy vinh quang Chúa”.
20/7/2012
Ngô Văn

0 Lời Bình:

Đăng nhận xét

Facebook Twitter Stumbleupon More