Phạm Xuân cần
Anh bị bắt rồi sao?
Mới hôm qua say chuyện túc cầu
Anh băm bổ sút tung “Vê ép ép”
Lập công ty, chém gió ào ào!
Tưởng họ đưa anh đến ngân hàng
Đường về ca tap nặng đô xanh
Ai hay…đêm ấy, đêm gì nhỉ?
Bốn phía anh nằm có…tháp canh.
Có lẽ đầu anh nóng bừng bừng
Đêm ngày quang gánh nặng trên lưng
Một bên tiền bạc, bên bóng đá
Ai có ngờ đâu đứt giữa chừng…
Họ chẳng buồn đâu, chỉ sợ anh
Không còn “kiên” nữa, khai vòng quanh
Nhà băng như lũ, tiền tháo chạy
Chứng khoán lao sàn, dốc không phanh.
Cứ nghĩ như anh phải mạnh hoài
Mái đầu sớm bạc, gió sương phai
Hai con mắt đại bàng xé gió
Cái miệng nhếch lên…buốt dặm dài!
Ở đâu bóng đá gọi xung phong
Cướp mic, chỉ tay, đánh hội đồng
Ở đâu tài phiệt cần anh đến
Tay búa, tay tiền lại tiến công.
Anh đã là anh, một đại gia
Của bao chước quỷ với mưu ma
“Lợi ích nhóm” nặng vai không mỏi
Chưa đến năm mươi đã “bố già”!
Thầy tớ băng anh chắc nhiều người
Tiền cao như núi, thế như trời
“Dưa gang đỏ đít”, “cà” sao nhỉ?
Tưởng thấy như anh bắt đầu…khai!
(Nhại Bác Tố Hữu, bài “Khóc anh Thanh”)
0 Lời Bình:
Đăng nhận xét