Nhớ lại lần đầu tiên đi biểu tình ở SG trong tôi vẫn bồi hồi nhiều cảm xúc. Tôi nhớ là hôm đó buổi trưa chủ nhật cầm tờ Tuổi trẻ ở quán cafe gần nhà đọc bản tin tàu Trung Quốc cắt cáp thăm dò dầu khí tàu Bình Minh trong lãnh hải nước ta được tô đậm ngay trang đầu, tôi chẳng thấy chút băn khoăn hay bực tức gì. Nói chung là vô cảm, lúc đó cũng giống như là đọc các bản tin cướp, giết, hiếp,… vậy thôi.
Trong khoảng 3 ngày sau tivi dồn dập đưa tin, tôi nghe lỏm bố tôi nói vời mẹ: Trung Quốc nó sắp đánh Việt Nam rồi, Hoàng Sa Trường Sa sắp mất rồi.
Tối đó tôi mò vào google seach Hoang sa Truong sa và vô tình vào trang danlambao và tôi biết mọi người đang kêu gọi biểu tình ờ SG và HN trước lãnh sự quán Trung Quốc.
Tuy cách SG hơn 50km nhưng sáng sớm tôi xin mẹ 150.000 nói dối là đi SG thăm bạn rồi dắt con wave tàu thẳng tiến.
Tôi mua 2 ổ bánh mì và 1 gói thuốc jet ở Hàng Xanh xong, chạy phăm phăm vào quận I cứ như đi giải phóng không bằng.
Xong phần gửi xe và quất một ổ bánh mì, tôi tiến vào trung tâm “bão” anh dũng như anh lính giải phóng quân khi vừa đi vừa nghe nhiều tiếng hô: đả đảo Trung Quốc xâm lược, Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam.
Ôi sướng quá, sướng quá! Tôi phấn khởi hô theo với trái tim trong sáng: Mình là người Việt Nam thì mình bảo vệ người Việt Nam và lãnh hải Việt Nam thế thôi.
Nhưng khi đi đến “đoạn cuối” tôi thấy nhiều anh mặc sắc phục CA và dân phòng xô đẩy và to tiếng với nhiều người biểu tình, tò mò tôi không hò hét gì nữa rồi làm mặt nai mà lân la đền gần nghe thế này:
CA quát: Ai xúi dục tụi mày, tụi mày ngon ha, giải tán đi, bắt thằng áo đỏ, bắt thằng đội nón xanh,... Mọi chuyện đã có nhà nước lo… Tổ chức nào kích động!?
Tôi sợ quá đi ra lấy xe về mà trong lòng vẫn nơm nớp, lỡ mấy anh CA chụp hình của mình rồi bảo mình phản động, bị thế lực thù địch giựt dây là toi đời.
Từ hôm đó tuy không còn, không dám, không có cơ hội để bày tỏ lòng yêu nước nhưng tôi đã có nhiều thông tin đa chiều hơn. Để biết rằng (tôi) nhân dân là người chủ của đất nước, chúng tôi có quyền nói, có quyền đòi hỏi và hơn hết chúng tôi có quyền bảo vệ tấc đất tấc biển của chúng tôi theo khả năng của chúng tôi, theo cách của chúng tôi.
*
Và hôm nay khi Trung Quốc ngang nhiên bắt giữ 2 tàu cá cùng 21 thuyền viên ở Quảng Ngãi đòi 70.000 NDT tiền chuộc. Tôi ước gì có một cuộc phát động biểu tình lần nữa, tôi sẽ không sợ sệt, không khúm núm nữa. Tôi sẽ hiên ngang tiến đến anh CA nào xô đẩy hay quát tháo người biểu tình với một loạt câu hỏi:
Anh đánh hay bắt chúng tôi anh được gì?
Ai xúi dục anh?
Ai bắt anh làm việc này?
Anh được bao nhiêu tiền?
……
Và hơn hết tôi muốn hỏi: các Anh có phải là người Việt Nam không?
Posted in:
0 Lời Bình:
Đăng nhận xét