Tôi đi từ Sài Gòn ra Đà Nẵng, đến đâu cũng nghe bạn bè bàn tán và ca ngợi hai em Uyên - Kha.
Đọc trên báo lề dân có khi có đến vài trăm bài viết về hai em, mà bài nào cũng hay và đầy xúc cảm.
Trên các mạng xã hội thì tràn ngập hình ảnh của hai em với những status đầy ngưỡng mộ.
Đã có rất nhiều bài thơ, bài hát ngợi ca hai em được sáng tác bởi những nghệ sĩ chuyên nghiệp lẫn những nghệ sĩ nghiệp dư.
Ban đầu, thấy hai em còn quá trẻ nên không ít người boăn khoăn về hành động của hai em là có thể do ai đó giật dây. Nhưng trước phát biểu rành rọt và thái độ ứng xử kiên cường của hai em trước tòa, mọi người tin rằng con đường của hai em đi là lý tưởng mà hai em tự mình chọn lựa. Hai em đã không những xua tan mọi hoài nghi mà còn làm cảm phục và tạo ra nguồn cảm hứng bất tận cho nhiều người.
Suốt từ ngày diễn ra phiên tòa xử hai em đến nay, hầu như trên hệ thống mạng không phút giây nào dứt việc đưa lên hình ảnh và những lời lẽ tốt đẹp về hai em.
Đặc biệt có những người không hề dính líu đến chính trị hoặc cố tình né tránh phát biểu suy nghĩ của mình liên quan đến chính trị trên mạng xã hội thì nay cũng không thể không viết cái gì đó về hai em.
Huỳnh Hòa Bình là một nhà báo nữ ở Sài Gòn, chị ít khi lên mạng để bày tỏ chính kiến, nhưng trước sự kiện Uyên - Kha chị đã không thể nào không viết:
Đã nuốt vào trong, ko nói gì, nhưng cứ mỗi ngày mỗi thấy hình và bình luận về em Phương Uyên tràn ngập, thì ko kềm dc, đành nói ra...
"Việc tôi làm tôi tự chịu trách nhiệm, chỉ mong các ông không gây khó dễ cho người thân của tôi". Trước nhất về mặt nhân cách một con người, chị kính trọng, nghiêng mình trước em một cách đầy sự quí trọng. Em có tự trọng, có khí phách, có trách nhiệm, và quan trọng nhất là có tình yêu thương tràn đầy, biết nghĩ cho người khác.
Với sự dám dấn thân và chấp nhận những sự gian nan, khó khăn, mất mát của em, chị vô cùng nể phục, ngưỡng mộ, vô cùng cảm động vì ích ra bây giờ mà còn thấy được một người trẻ dám sống có lý tưởng xây dựng xã hội, dám dân thân vì lý tưởng, ko sống vùi mình trong những thứ vật chất bé mọn, nhỏ nhen như đại bộ phận thanh niên ngày nay đang sống, trong đó có thanh niên già là chị.
Cuối cùng, chị chẳng bao giờ đồng tình với việc bỏ tù em, mà lại bỏ tù quá lâu vì em còn rất trẻ, em lại là một thanh niên - một con người có nhân cách rất tốt, và vì hành động của em xét ra cũng là một quyền bày tỏ chính kiến của con người, và chẳng có hậu quả gì cụ thể đến mức xử nặng như thế. Nhưng, chị lại rất đồng quan điểm, thái độ, suy nghĩ với em: không sợ hãi quá mức cần thiết việc ở tù.
ở tù, xét ra có gì ghê gớm lắm đâu, các anh chị, cô chú làm cách mạng trước 1975 ở tù rần rần đấy thôi. Trong những trường hợp cảm thấy cần thiết, người ta nên không e sợ lắm trước việc ở tù. Nếu ai cũng sợ ở tù hết để chẳng dám làm gì dù thấy nó cần thiết, phải làm, đúng đắn thì xã hội sẽ chẳng bao giờ thay đổi theo chiều tích cực như mình nghĩ, mình mong muốn. (Facebook Huỳnh Hòa Bình)
Một người nữa tôi quen ở Paris, anh là một trí thức trẻ, là một công chức mẫn cán của thành phố Paris, anh đứng ngoài mọi tổ chức chính trị, chỉ lo chăm chỉ với công việc, ít quan tâm đến thế sự ở Việt Nam, thế nhưng trước sự kiện Uyên- Kha, cảm xúc anh dâng trào và anh đã làm một bài thơ rất dài về hai em.
TRƯỜNG CA UYÊN- KHA
Đình Đại
Tôi đã thấy sau vành móng ngựa
Tuổi trẻ quê tôi tỏa sáng phi thường
Áo trắng đơn sơ tợ nắng quê hương
Thiêu đốt cường quyền hiếp dân hèn giặc
Mắt em sắc giọng âm vang bất khuất
Như cha ông "sát thát" một thời thiêng
"thà làm quỷ nước Nam còn hơn vương đất bắc"
Hãy nghe đây :"tàu khựa cút khỏi biển đông"
Khăn trắng máu đào dựng cờ ái quốc
Vực dậy non sông cởi ách độc tài
Nước non này không của riêng ai
Không của đảng mà của dân tất cả
Từng tấc đất máu xương dân đổ xuống
Sông nước hai miền bàng bạc hồn thiêng
Khi quân cướp giết dân nơi đầu sóng
Đảng cầm quyền không dám gọi đích danh
Chỉ lấp liếm loanh quanh kêu "tàu lạ"
Bắt, bắn dân mình trên lãnh hải cha ông
Em tuổi hai mươi không súng sắt đạn đồng
Mà chỉ mặt gọi đích danh : tàu khựa
Ai không xót ngư dân miền duyên hải
Của cải tiêu tan, mạng sống không còn
Đối mặt quân thù súng to tàu mạnh
Lấy mạng để giành từng tấc đất cha anh
Ai không tức nghe dân mình bị đánh
Trên Tây nguyên chúng khoanh đất hoành hành
Ngoài biển rộng chúng xua thuyền cướp cá
Chốn rừng sâu chúng đốn tận giết cùng
Lòng yêu nước không chờ ai ban phát
Không cần ai điểm phấn với to son
Lòng yêu nước dám xả thân vì nước
Dám vươn cao trong bóng tối bạo tàn
Em bình thản như nước non bình thản
Trước mưu sâu kế hiểm bọn tham tàn
Chúng ta biết nước non ta cũng biết
Đã đến ngày chủ nghĩa phải tiêu vong
Tổ quốc trường tồn, nhân dân vạn đại
Bạo chúa đảng đoàn sao thắng nổi dân oan
Dân là sóng đảng là thuyền trên sóng
Sóng đẩy thuyền đi, sóng cũng lật được thuyền
Dân yêu nước dân làm gì có tội ?
Nhà nước này vốn dĩ của nhân dân
Dân chống giặc dân làm gì có tội ?
Tự nghìn năm dân đã chống giặc rồi !
Dân yêu nước dân không cần có đảng
Dân chống giặc tàu sao đảng bắt tù dân ?
Quyền của dân trao để bảo toàn biển đảo
Bất lực thì quyền phải trao trả cho dân
Xương trắng máu đào nhân dân đã đổ
Dân có toàn quyền lúc nước hưng vong
Đảng cũng là dân nhưng toàn dân không là đảng
Vậy cớ gì chống đảng tội về dân ?
Thôi đã hết thời kín mít như bưng
Dân mở mắt biết bị lừa lâu quá
Dân sẽ đánh những thằng nào xỏ lá
Hưởng lộc dân mà lại đạp đầu dân
Dân sẽ đánh cả những đứa lừng khừng
Ăn lộc nước lại toan trò bán nước
Tuổi trẻ Việt Nam đời đời yêu nước
Áo trắng tay không một lòng tiến bước
Như ngọn thủy triều sóng xô sau trước
Quét xạch nội thù, đánh tan quân cướp !
Dân tộc Việt, Hoa vốn dĩ hiền hòa
Chỉ bởi bạo quyền rắp tâm tha hóa
Lịch sử máu xương còn hằn bia đá
Vạn cốt xây thành mỗi bận can qua
Xin cảm ơn em lòng tin sắt đá
Vào một ngày gần đất Việt tươi hoa
Đất nước gấm hoa nhân dân làm chủ
Vạn nẻo đường làng vang khúc hoan ca
Xin gởi đến em cả trời thương mến
Non nước dân mình sẽ mãi không quên
Tuổi trẻ của em mãi là ngọn nến
Soi sáng tình người giữa tối mông mênh.
(Face book Đình Đại)
0 Lời Bình:
Đăng nhận xét